Nguyễn Thanh Tuấn với nghệ danh là Tricky Nguyễn – chàng trai trẻ sinh năm 1990 với đam mê nhảy – vẽ – nhiếp ảnh. Chúng tôi có cơ hội được trò chuyện cùng anh và nghe anh chia sẻ về công việc hiện tại của mình. Tuấn bảo là bản thân đã có đam mê nghệ thuật từ rất nhỏ và nó còn cháy hơn khi anh được làm việc với đam mê đó.
Nói về nghề nhiếp ảnh, trước khi trở thành đam mê, nhiếp ảnh đối với Tuấn là nghề nghiệp. Máy ảnh chính là cánh tay phải đắc lực mang đến nguồn thu nhập không nhỏ cho anh, cùng anh đi qua đủ mọi buồn vui ở đời, ghi dấu từng thăng trầm, biến đổi trong đời sống mưu sinh của chàng thanh niên trẻ. Mãi đến sau này, khi trên vai nhẹ dần gánh nặng áo cơm, Tuấn mới dám nghĩ đến những bức ảnh nghệ thuật. Cũng từ lúc ấy, loại hình nghệ thuật của tốc độ, thị giác đầy công phu đã trở thành “người tri kỷ” thứ hai không thể thiếu với anh.
Anh đam mê Ảnh nói riêng và cũng mong muốn lưu giữ những khoảnh khắc Đẹp của Người Việt. “Những Nụ Cười, những Ánh Mắt, những Xúc cảm thể hiện trên khuôn mặt những người Việt mà Tôi từng gặp, những nơi Tôi từng đến. – Đó mãi là giá trị tuyệt vời đối với Tôi”– Thanh Tuấn chia sẻ.
Khi được chúng tôi hỏi về thời gian để có một bức ảnh đẹp thì anh cũng chia sẻ luôn: “Với nhiếp ảnh, không có một mốc thời gian hay cách thức cố định để có được bức ảnh đẹp, tất cả là sự sáng tạo của tác giả, lòng kiên nhẫn và chấp nhận gian khó. Vì vậy, không kể thời tiết, thời gian hay địa điểm, người chụp còn phải biết “chớp” khoảnh khắc. Chỉ cần chớp được khoảnh khắc và bấm máy bằng tất cả cảm xúc xuất phát từ trái tim, mọi cảnh sắc bình dị cũng có khi trở nên rất có hồn”.
Còn khi nhắc đến Vẽ, anh cho rằng nét vẽ phải đồng điệu với tâm hồn nghệ thuật của mình. Vẽ là một khả năng mà mình sẽ vận dụng vào việc tư duy ý tưởng và sắp xếp bố cục để bổ trợ cho nhiếp ảnh.
Tuy nhiên khi chúng tôi hỏi về sự lựa chọn của anh về nhiếp ảnh và vẽ thì anh lại chia sẻ rằng: “Thật ra vẽ là một kỹ năng cơ bản của rất nhiều người làm nghệ thuật, đặc biệt là những mảng liên quan tới hình ảnh. Mình vẽ từ trước cả khi học về mỹ thuật, nhưng để trở thành họa sĩ thì lại không đúng gu cho lắm. Mình thích những thứ thật đến mức bạn có thể chạm tay vào được trong cuộc sống hơn. Đó có thể là một cô gái đẹp tới mức làm mình rung động, hay một khoảnh khắc bất chợt khi những người anh em quây quần. Những con người quanh mình làm nên cuộc sống của chính mình. Mình rất muốn “ký họa” lại điều ấy bằng nhiếp ảnh.”
Với một con người đầy đam mê và đa tài như anh, chúng tôi được biết anh còn có đam mê nhảy. Đối với anh, những bước nhảy, những điệu nhạc giúp anh như giải phóng năng lượng trong cơ thể sau những bận rộn trong công việc. Thế nhưng được biết, anh vẫn dành thời gian cho đam mê nhiếp ảnh nhiều hơn. Bởi lẽ theo anh, “nhảy” hình như đã tiến hóa thành một đam mê gì đó còn cao hơn. Thích nhất là việc nó còn bổ trợ ngược lại cho các đam mê khác của mình. Anh còn cho biết thêm “Một cuộc vui bao giờ cũng thu hút rất nhiều người nhưng chỉ những người thực sự đam mê mới đủ kiên trì theo đuổi. Nhảy ở Việt Nam chưa đủ hào quang để giữ chân những người thích nó”.
Trên con đường theo đuổi nghệ thuật, ắt hẳn sẽ gặp rất nhiều khó khăn và thử thách. Song, theo quan điểm của anh thì nghề nào cũng có cái khó của nó cả. Đối với nghệ thuật, thành công không chỉ là các giải thưởng hay thu nhập cao từ nó mà đôi khi chỉ đơn giản là ánh mắt nhìn thích thú của người thưởng thức. Mọi lĩnh vực của nghệ thuật luôn cần đến sự khổ luyện, đôi khi cả sự hy sinh và đánh đổi. Chỉ cần mỗi ngày được thỏa mãn niềm đam mê thì mỗi khó khăn chỉ là thử thách để anh tiến gần hơn và “chạm tay” vào những vinh quang mà niềm đam mê ấy mang lại.
Thay mặt Góc giải trí, chúc anh vẫn luôn năng lượng và cháy hết mình cho những đam mê ấy.
Thu Thảo